KHÚC XXX
Vùng trời thứ mười – Vùng
thiên thanh – Bông hồng Thiên đường.
Ước chừng cách sáu nghìn dặm xa xôi
Từ chúng tôi, giờ thứ sáu đã điểm
Thế giới nghiêng bóng mình xuống chân trời.
4 Bầu trời sâu thẳm
bắt đầu rạng dần
Các vì sao thôi không còn chiếu sáng
Mà hạ xuống dần ở chốn xa xăm.
7 Người nữ tỳ mặt
trời hiện rõ ràng
Hết vì sao này đến vì sao khác
Cả vì sao đẹp nhất cũng tắt dần.
10 Song song với đội
thánh ca biểu diễn
Chung quanh cái điểm trục đã thắng tôi
Vây lấy cái dường như vây quanh chúng.
13 Khi ánh sáng đang
tắt đi dần dần
Rồi tắt hẳn, thì tình yêu thúc giục
Tôi hướng mắt nhìn về phía cô nương.
16 Tất cả những gì
đã nói về nàng
Cô đúc thành lời tôn vinh duy nhất
Thì cũng không đáng kể so với nàng.
19 Sắc đẹp của nàng
vượt mọi chuẩn mực
Của người trần, và tôi tin chắc rằng
Chỉ Đấng sáng tạo mới cảm nhận hết.
22 Tôi xin thú nhận
rằng tôi bất lực
Điều chưa từng thấy ở các nhà thơ
Khi họ viết bi kịch hay hài kịch.
25 Như mắt yếu trước
mặt trời, không khác
Khi hình dung đến nụ cười của nàng
Là hồn tôi vội vàng lìa khỏi xác.
28 Từ ngày đầu được
thấy gương mặt nàng
Trên cõi đời, cho đến giờ vẫn thế
Thơ của tôi vẫn theo bước chân nàng.
31 Nhưng từ nay tôi
dừng việc kiếm tìm
Trong vẻ đẹp của nàng bằng thơ phú
Như nghệ sĩ thấy giới hạn của mình.
34 Tôi phải đi tìm
một tiếng nói nào
Mạnh mẽ hơn tiếng đàn tôi, để nói
Để kết thúc đề tài khó khăn này.
37 “Chúng ta ra khỏi
vùng trời lớn nhất –
Người dẫn đường hứng khởi, rồi tiếp lời –
Và đến vùng ánh sáng tinh khiết nhất.
40 Ánh sáng trí tuệ
tràn ngập yêu thương
Tình yêu chân chính ngập tràn vui sướng
Ngọt ngào hơn mọi êm ái dịu dàng.
43 Ở đó chàng sẽ
thấy hai đội quân
Của Thiên đường, và một trong cảnh tượng
Chỉ thấy trong ngày Phán xét cuối cùng”.
46 Như một ánh chớp
đánh vào thị giác
Rất bất ngờ, khiến mắt chẳng nhìn ra
Sự chuyển động của tất cả sự vật.
49 Ánh sáng rực rỡ
bao bọc lấy tôi
Trong một tấm màn che mỏng như vậy
Chỉ ánh sáng mà không nhìn thấy gì.
52 “Tình yêu đã giữ
cho bầu trời này
Và luôn chào đón mọi người như vậy
Nó chuẩn bị nến cho ngọn lửa này”.
55 Những lời ngắn
gọn đó nói với tôi
Khiến tôi hiểu có sức mạnh nào đấy
Cho tôi vượt lên khả năng của tôi.
58 Một thị lực mới
đã được hồi phục
Như thể không có gì sáng tỏ hơn
Mắt tôi có thể tự bảo vệ được.
61 Một luồng sáng có
hình một dòng sông
Rất lộng lẫy giữa hai bờ chiếu sáng
Mang bộ mặt kỳ diệu của mùa xuân.
64 Trên dòng sông
những tia lửa sáng rực
Bay khắp nơi rồi đậu lại trên hoa
Giống như vàng dát quanh viên hồng ngọc.
67 Và khi như đã say
mùi hương hoa
Những tia lửa bay về vực ánh sáng
Một tia bay vào tia khác bay ra.
70 “Một ý muốn bùng
cháy thôi thúc chàng
Muốn hiểu ý nghĩa những gì đã thấy
Nó càng tăng, em càng thích thú hơn.
73 Nhưng chàng cần
phải uống nước này đã
Để cho nỗi khao khát sẽ dịu đi” –
Mặt trời của đôi mắt tôi nói vậy.
76 Rồi tiếp: “Dòng
sông và những viên ngọc
Lên và xuống, tiếng cười của cỏ hoa
Là sự báo trước của điều sự thật.
79 Không phải chúng
tự mình chưa hoàn thiện
Mà sự khiếm khuyết là do ở chàng
Bởi chàng chưa có thị giác đủ mạnh”.
82 Giống như đứa bé
vội vàng đi tìm
Bầu sữa mẹ, nếu nó thức dậy muộn
So với giờ giấc mà nó vẫn quen.
85 Tôi cũng vậy, để
làm cho mắt mình
Thành tấm gương hoàn hảo, liền cúi xuống
Soi vào sông, mong cho mắt sáng hơn.
88 Nhưng khi mắt tôi
thấy dòng nước trong
Thì trước đôi mắt của tôi, cứ ngỡ
Chiều dài sông đang biến thành vòng tròn.
91 Như gương mặt
người đeo vào mặt nạ
Hiện ra khác hẳn, sau khi bỏ ra
Cái vẻ ngoài vay mượn như ta ngỡ.
94 Tôi cũng thế, tia
lửa và bông hoa
Trước mắt tôi biến thành người dự hội
Tôi thấy hai đội quân của nhà trời.
97 Ôi vinh quang của
Chúa mà tôi thấy
Và thắng lợi cao cả của triều đình
Hãy cho tôi nói lên điều đã thấy!
100 Một ánh sáng
đang soi tỏ ở trên
Cho những sinh linh do Người sáng tạo
Chỉ nhìn thôi là đã thấy yên bình.
103 Ánh sáng đó mở
rộng thành hình tròn
Rộng đến nỗi mà chu vi của nó
So với mặt trời cũng vẫn lớn hơn.
106 Hình dáng của nó
cho nó ánh sáng
Những tia sáng hội tụ ở đỉnh cao
Nơi phát ra sự sống và sức mạnh.
109 Ở mé dưới, như
một quả đồi nhỏ
Soi bóng trên mặt nước để ngắm mình
Được trang điểm bởi vô vàn hoa lá.
112 Bao quát cả vùng
ánh sáng xung quanh
Tôi thấy khoảng chừng hơn ngàn bậc đứng
Tất cả mọi người trở lại phía trên.
115 Nếu bậc thấp mà
còn chứa được nhiều
Ánh sáng thế thì ở những cánh cuối
Của bông hồng này rộng đến mức nào?
118 Nhưng tôi không
quan tâm về phương diện
Chiều rộng, chiều cao, mà chỉ quan tâm
Đến chất và lượng của niềm vui sướng.
121 Việc gần hay xa không
thành vấn đề
Vì ở đây Chúa trị vì trực tiếp
Nên luật tự nhiên đâu tác dụng gì.
124 Trái tim vàng
của bông hồng muôn đời
Đang nở hoa và tỏa hương thơm ngát
Ca mùa xuân bất diệt của mặt trời.
127 Dù muốn nói
nhưng tôi giữ im lặng
Cô nương tôi liền nói: “Chàng xem kìa
Dàn đồng ca áo trắng thật là lớn!
Dàn đồng ca áo trắng thật là lớn!
130 Hãy xem vùng
trời rộng lớn biết bao
Nhưng các chỗ hầu như đã có chủ
Chỉ còn chờ một ít vị nữa thôi.
133 Chỗ ngồi long
trọng mà chàng đang nhìn
Ở đó đã sẵn một chiếc vương miện
Trước khi chàng sẽ tham dự tiệc mừng
136 Ở đó Hoàng đế
Enricô sẽ ngồi
Mà dưới trần Ngài đã định đến để
Phục hưng nước Ý trước khi qua đời.
139 Lòng tham mù
quáng mê hoặc con người
Khiến cho nó giống như một đứa trẻ
Đang đói mà lại đuổi bà vú nuôi.
142 Và kẻ đứng đầu
Tòa thánh lúc ấy
Không đi cùng một đường với nhà vua
Mà công khai hay bí mật chống lại.
145 Nhưng hắn không
ngồi lâu ở Tòa thánh
Hắn bị ném xuống, chôn ngược đôi chân
Mà tên Ximông đã rất xứng đáng
148 Và đẩy gã Alanha
xuống sâu hơn”.
CHÚ THÍCH
Chữ viết tắt:
X. – xem
ĐN., – Địa ngục
TT., – Tĩnh thổ
TĐ., – Thiên đường
E., – Eneide (tác phẩm của Virgilio)
M., – Metamorphoses (tác phẩm của Ovidio)
Riêng Kinh Thánh là tác phẩm được Dante sử dụng nhiều điển tích nhất và có tần số xuất hiện nhiều nhất trong phần chú thích nhưng rất tiếc không thể viết tắt được cho 66 cuốn của Kinh Thánh vì các bản Kinh Thánh tiếng Việt mỗi bản phiên âm một kiểu nên chúng tôi đề tên đầy đủ của cuốn đó (xem phần ví dụ).
Ngoài ra, một số tác giả được Dante sử dụng chỉ vài ba lần thì chúng tôi ghi cả tên tác giả và tác phẩm ở phần chú thích mở ngoặc.
Một số ví dụ:
(X, TĐ, XXII, 139-140) – Xem Thiên đường, Khúc XXII, câu 139-140.
(Ét Ra, I, 9-11) – Xem quyển Ét Ra (Cựu ước), chương I, câu 9-11.
(Giăng, XX, 3-5) – Xem quyển Giăng (Tân ước), chương XX, câu 3-5.
(M., VII, 100-143) – Xem Metamorphoses, quyển VII, câu 100-143.
(E., VI, 679-694) – Xem Eneide, quyển VI, câu 679-694.
Lucano, “Pharsalia”
Stazio, “Tebaide”
CHÚ THÍCH
Chữ viết tắt:
X. – xem
ĐN., – Địa ngục
TT., – Tĩnh thổ
TĐ., – Thiên đường
E., – Eneide (tác phẩm của Virgilio)
M., – Metamorphoses (tác phẩm của Ovidio)
Riêng Kinh Thánh là tác phẩm được Dante sử dụng nhiều điển tích nhất và có tần số xuất hiện nhiều nhất trong phần chú thích nhưng rất tiếc không thể viết tắt được cho 66 cuốn của Kinh Thánh vì các bản Kinh Thánh tiếng Việt mỗi bản phiên âm một kiểu nên chúng tôi đề tên đầy đủ của cuốn đó (xem phần ví dụ).
Ngoài ra, một số tác giả được Dante sử dụng chỉ vài ba lần thì chúng tôi ghi cả tên tác giả và tác phẩm ở phần chú thích mở ngoặc.
Một số ví dụ:
(X, TĐ, XXII, 139-140) – Xem Thiên đường, Khúc XXII, câu 139-140.
(Ét Ra, I, 9-11) – Xem quyển Ét Ra (Cựu ước), chương I, câu 9-11.
(Giăng, XX, 3-5) – Xem quyển Giăng (Tân ước), chương XX, câu 3-5.
(M., VII, 100-143) – Xem Metamorphoses, quyển VII, câu 100-143.
(E., VI, 679-694) – Xem Eneide, quyển VI, câu 679-694.
Lucano, “Pharsalia”
Stazio, “Tebaide”
KHÚC XXX
1-6. Đoạn
này có nghĩa: “Nếu giờ thứ sáu, tức giữa ngày, đang ở
cách chúng tôi sáu nghìn dặm, hơn một phần tư vòng quả đất (khoa học thời
Dante tính vòng quả đất bằng 20400 dặm), thì nghĩa là khoảng sau một giờ nữa mặt trời sẽ
mọc”.
7. Người nữ tỳ của mặt trời
- tức bình minh.
37. Chúng
ta ra khỏi vùng trời lớn nhất - tức ra khỏi vùng trời thứ chín (Động lực
đầu tiên), vùng trời lớn nhất.
39. Và đến vùng ánh sáng tinh khiết nhất - tức Empireo, vùng thứ mười, vùng thiên thanh của Chúa, của thiên thần và những linh hồn hằng phúc.
43. Hai
đội quân - những thiên thần và những
linh hồn hằng phúc.
73-74.
Nhưng chàng cần phải uống nước
này đã - nghĩa là: “Chàng cần nhìn chăm chú
vào dòng sông đang tỏa sáng kia để chuẩn bị cho thị giác sẽ xua đi cơn khát của chàng "muốn hiểu ý nghĩa những gì đã thấy”
(câu 71).
78. Là
sự báo trước của điều sự thật -
nghĩa là bây giờ Dante cảm thấy mọi thứ đều
khác: “chiều dài sông đang biến thành vòng tròn” (câu 90); “tia lửa và bông
hoa/ trước mắt tôi biến thành người dự hội”
(câu 92-93) vv.
131-132.
Chỉ còn chờ một ít vị nữa thôi - hai câu này, Dante muốn nói đến sự sa ngã của loài người, đồng thời thể hiện niềm tin của thời
Trung cổ về một ngày tàn sắp đến của thế giới.
137. Hoàng
đế Enricô - tức Enrico VII di Lussemburgo (1275-1313),
được bầu làm Hoàng đế Đức năm 1308, năm 1311 được nhận vương miện Đại đế La Mã. Dante hy vọng
Enrico VII có thể dẹp bỏ các phe phái đối địch và chấn hưng
Italia nhưng ông đã chết trong một trận đánh năm 1313.
142-148.
Và kẻ đứng đầu Tòa thánh lúc ấy - chỉ Giáo hoàng Clemente V (X, ĐN.,
XIX, 83-84), lúc đầu đồng tình với Enrico VII nhưng sau phản bội và cũng chết sau Enrico VII tám tháng và
“bị ném xuống, chôn ngược đôi chân”, nơi
“thầy pháp Ximông” (X, ĐN., XIX, 1) bị chôn “và đẩy gã Alanha xuống sâu hơn” - tức Giáo hoàng Bonifazio VIII, quê ở Alanha (X, ĐN., XIX, 52-57).
No comments:
Post a Comment